Nằm ở xã Lục Hồn, núi Cao Xiêm không phải là một địa điểm du lịch quá nổi tiếng do địa hình hiểm trở trên ngọn núi được coi là nóc nhà của tỉnh. Với độ cao 1.429m so với mực nước biển, ở bất kỳ bản làng nào của Bình Liêu bạn cũng có thể nhìn thấy đỉnh núi sừng sững. Vào những ngày thu hoạch, người dân địa phương nhìn lên núi Cao Xiêm để xem khi nào mưa sẽ đến để họ biết khi nào họ nhanh chóng thu hoạch lúa và ngô.
Núi Cao Xiêm nằm ở xã Lục Hồn, huyện Bình Liêu, tỉnh Quảng Ninh. Đây là đỉnh núi cao nhất vùng Đông Bắc Quảng Ninh, có độ cao 1.429 mét so với mực nước biển. Chính vì vậy, nó được ca ngợi là “nóc nhà đất của Quảng Ninh”. Nhìn từ xa, nó đứng chễnh chệ nơi núi rừng và biển cả, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ và quyến rũ. Ngay cả các thôn, bản, từ Húc Động, Vô Ngại, Tình Húc, Lục Hồn, Đồng Tâm đến Hoành Mô đều có thể quan sát thấy đỉnh Cao Xiêm. Núi Cao Xiêm là biểu tượng của sức sống và niềm tự hào của người dân Bình Liêu, cũng như là một điểm thu hút du khách yêu thích khám phá thiên nhiên.
Để khám phá được đỉnh núi Cao Xiêm, bạn phải đi bộ khoảng 7km, chủ yếu là đường mòn men theo sườn núi với nhiều núi đá quanh năm mây phủ và qua những đồi cỏ bạt ngàn. Có ba cách để đạt đến đỉnh cao. Đầu tiên là thôn Cao Thắng, xã Lục Hồn. Thứ hai đến từ thôn Lục Ngư, xã Húc Động và cách thứ ba đến từ thôn Ngàn Mèo, xã Lục Hồn. Nếu chọn cách thứ nhất bạn cần gửi xe tại một nhà dân và đi bộ khoảng 1 tiếng 30 phút là lên đến đỉnh.
Trong hành trình lên đỉnh núi Cao Xiêm, chúng tôi có dịp bắt gặp những bản làng của đồng bào dân tộc Dao, Sán Chỉ ở huyện Bình Liêu với những nếp nhà có kiến trúc đẹp mắt. Men theo con đường mòn, xuyên qua những cánh rừng bạt ngàn, chúng tôi được ngắm những bông hoa dại rất đẹp và được ăn trái cây dại để tăng thêm năng lượng. Sau khi vượt qua những cánh rừng thông ngút ngàn, những con dốc dựng đứng và những con suối, một thảo nguyên xanh mướt với không khí vô cùng trong lành hiện ra. Trên trảng cỏ này, chúng tôi dừng chân để tận hưởng sự giao hòa với núi rừng, với hành trình chinh phục đỉnh núi ở lưng chừng. Tiếp tục hành trình, chúng tôi băng qua một khu rừng thông dài khoảng 2km, sườn núi dựng đứng và đường mòn quanh co, điểm xuyết những tảng đá lớn.
Vào những ngày sương mù, cung đường này là thử thách lớn nhất trong hành trình chinh phục đỉnh Cao Xiêm. Bạn sẽ thấy những đám mây đan vào nhau theo từng bước chân. Do sương mù dày đặc, cách nhau hơn 10m khó nhìn thấy nên mọi người cần bám sát nhau để không bị lạc. Vào những ngày đẹp trời, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Trong lúc đi bạn có thể dừng lại ở từng chặng để nghỉ ngơi ngắm cảnh và tận hưởng làn gió mát, không khí trong lành của núi rừng Đông Bắc. Cuộc hành trình thật gian khổ và chúng tôi rất vui mừng khi lên đến đỉnh. Đứng trên đỉnh cao nhất của dãy núi Cao Xiêm, chúng tôi có thể nhìn thấy cả một vùng rộng lớn.
Từ phía đông đỉnh núi có thể nhìn xa hơn huyện Hải Hà, Đầm Hà ra vịnh Bắc Bộ. Từ phía Tây, chúng tôi có thể nhìn bao quát dãy núi cao giữa biên giới Việt – Trung. Từ phía nam, chúng tôi nhìn thấy thung lũng Bình Liêu và xa hơn là những ngọn đồi thấp ở huyện Tiên Yên. Từ phía bắc, chúng tôi có thể nhìn thấy dãy núi Cao Ly và Quảng Nam Châu hùng vĩ. Trên đỉnh Cao Xiêm vẫn còn những đường hào, con đường được mở xuyên qua núi. Nơi đây xưa kia đã cắm một lá cờ thể hiện chủ quyền của Việt Nam. Vì vậy, người Sán Chỉ gọi núi Cao Xiêm là “Kèo Kăm Khây” (núi cắm cờ), còn người Tày gọi là “Khau Cẳm Cờ”.
Năm 2017, huyện Bình Liêu đã xây dựng cột mốc hình tam giác trên đỉnh núi Cao Xiêm. Đứng trên đỉnh núi, chúng tôi còn được chiêm ngưỡng những bức tường đá tự nhiên kéo dài hàng cây số, được mệnh danh là “Vạn Lý Trường Thành thu nhỏ” của Bình Liêu.
Theo người dân địa phương, những bức tường đá này được người dân xã Lục Hồn và Húc Động tạo ra để phân chia lãnh thổ và ngăn đàn gia súc đi lang thang. Lại có một câu chuyện kể rằng, ngày xưa ở xã Lục Hồn và Húc Động có một đôi trai gái yêu nhau thường lén lút lên núi hẹn hò. Cha mẹ của họ và dân làng phát hiện ra họ và cấm họ gặp nhau. Để tránh sự việc tương tự xảy ra lần nữa, người dân 2 xã đã xây hàng rào đá. Rời đỉnh núi, chúng tôi nhìn thấy nơi giao thoa giữa trời và đất của vùng biên cương Đông Bắc Tổ quốc và ước mong mảnh đất ấy mãi mãi trong lành, bình yên.