Tâm sự làm tiếp viên hàng không có sướng không?
Khi nhắc đến máy bay, cái mà dân tình chúng ta hay thấy nhất hay gọi là sau khi yên vị lên máy bay, người mà niềm nở cười tươi chào chúng ta trên máy bay, họ được gọi là cabin crew hay là những tiếp viên hàng không. Khi ngồi yên trên máy bay, nhiệm vụ họ trước khi cho các hành khách ngồi là hướng dẫn vị trí ghế ngồi sau đó hướng dẫn an ninh an toàn sơ bộ như dây an toàn, thoát hiểm …. Sau đó là phục vụ đồ ăn hay thức uống trong suốt quá trình bay. Sau khi máy bay hạ cánh, họ lại tươi cười chào chúng ta và hẹn gặp lại lần sau.
Nghe thì có vẻ đơn giản nhỉ? vậy công việc họ có sung sướng không ? có 1 số bạn trong các diễn đàn hay nhìn chung như sau: Họ toàn người xinh gái đẹp, được đi khắp nơi trên thế giới, công việc nhàn nhìn chung thì nhàn, chỉ mời đồ ăn, không ăn thì thôi, đi đi lại lại giám sát, nhàn lại lương cao. Nhưng, đối với nghề bay nói chung và tiếp viên nói riêng, công việc bưng bê trên cao này… không hề nhàn như các bạn nghĩ.
Đầu tiên, các bạn phải qua các vòng sơ tuyển khá gắt gao ( khoan đề cập với vấn đề lo lót ABC, theo chủ khan mà nói cách nói này chỉ dành cho các bạn ghen tỵ thôi mặc dù … cũng có ) Bạn phải có NGOẠI HÌNH, ôi đừng bàn cãi nhiều vấn đề này nhưng các bạn nghĩ đi, vì tiếp xúc đa số với hành khách nên họ phải có ngoại hình, theo tiêu chí của hãng, bạn đẹp, bạn duyên bạn mới thu hút ánh nhìn ví dụ bạn đi cắt tóc, tiệm đó có cô gái xinh thì lần sau các bạn có đi nữa không? hay ôi thôi gái xinh tôi ko đi ? bạn ít ra cũng phải có ngoại hình, răng không vàng, không thưa, không sâu, không dính rau xanh, cao ráo và dáng cũng phải gọn gàng. Thứ 2 bạn phải có sức khỏe, bạn đừng nghĩ không cần, khi bạn đi làm bình thường dưới mặt đất các bạn đi lại cũng mệt đừng nói các bạn hoạt động trên độ cao vài ngàn ft trên kia, áp suất, không khí thay đổi, rung lắc rồi đủ thứ. Các bạn ngồi im thôi cũng mệt, còn họ, họ phải đi phải đứng, ghế không ngã như các bạn được và họ phải làm 8 tiếng như thế. Cho nên không có sức khỏe cũng mệt.
Sau khi được duyệt, các bạn trải qua 6 tháng học, tuy nhìn thì có vẻ ít nhưng 6 tháng đó cũng gian nan không kém phi công bao nhiêu. Tiếng anh, chuyên môn, làm đẹp, trang điểm, đi đứng….. rất rất nhiều thứ phải trải qua trước khi các bạn được khoác lên người bộ áo đồng phục đứng ngay cửa máy bay. Tất nhiên là không khác phi công, các bạn phải học và vẫn có kiểm tra và định kỳ. Đó chỉ là giai đoạn 1, giai đoạn bắt đầu ước mơ tung cánh.
Nếu các bạn không yêu nghề bay này, tôi biết dùng từ yêu thì hơi quá nhưng đa số những người em, người anh, người chị đang bay, họ yêu nghề. Tại sao tôi dùng từ yêu nghề? Bạn phải đi làm khi mọi người đang yên giấc, bạn về họ đã ngủ, ngày lễ họ quây quần bên gia đình, ngày lễ bạn trên 36000ft, sinh nhật bạn được bạn trai tung hoa, sinh nhật họ thì ở 1 nơi xa lạnh giá. Họ chịu áp suất cao, những rung lắc máy bay khi thời tiết xấu vài tiếng đến vài chục tiếng như bay Pháp, bay Nga… Họ vẫn mỉm cười dù bệnh hay mệt như thế nào, họ chịu đựng những ông thượng đế ối giời ơi, những anh khách động tay động chân hay không ngớt lời muốn làm cha dượng họ và sau khi chào bạn rời tàu họ chỉ có 30p nghỉ ngơi sau đó lại tiếp tục công việc, lập lại quá trình bay như thế thêm vài lần nữa trong ngày nếu bay ngắn. Sức khỏe luôn luôn có vấn đề do thay đổi khí hậu, thay đổi áp suất, jet lag do đổi múi giờ, áp lực luôn đè lên vai các bạn ấy… nhưng họ vẫn phải miệt mài với nghề bay.
Câu chuyện của một nữ tiếp viên hàng không
Mình thi đỗ TVHK khi mình còn năm 3 đại học. So với các bạn đồng trang lứa, mình đã tìm được một công việc trong mơ và có nguồn thu nhập vô cùng hấp dẫn. Giống như nhiều bạn trẻ khác, mình nghĩ như vậy là giỏi giang, thành công lắm rồi. Mình tự hào về bản thân và có chút tự kiêu. Mới đầu làm việc, mình cảm thấy công việc rất thú vị, được đi đây đi đó, làm việc với nhiều người, mỗi hôm lại đi với một tổ bay khác nhau nên được nghe rất nhiều chuyện hay ho. Lúc đấy, mình đi làm chỉ để thoả mãn niềm đam mê khám phá và có lương hàng tháng. Đúng kiểu đi chơi là chính, đi làm là phụ. Nhưng sau đó một thời gian, mình cảm thấy công việc thật nhàm chán. Mỗi ngày lại lặp lại những điều y chang nhau. Ngủ dậy chuẩn bị tóc tai, quần áo, đồ đạc đi bay. Lên máy bay làm đi làm lại một quy trình. Mình cảm thấy mình chả khác gì con robot, làm cho tròn nhiệm vụ. Mình chắc chắn rằng nhiều bạn cũng có suy nghĩ như vậy. Thậm chí, có bạn chán quá muốn bỏ việc để tìm một công việc khác thú vị hơn, phát triển được nhiều hơn.

Rồi đến một ngày, sau 1 năm làm Tiếp viên, mình bị đoàn từ chối tham gia phỏng vấn lên tiếp viên trưởng với lý do: “Em chả có gì nổi bật hay được mọi người nhớ tới”. Lúc đó mới là lúc mình nghĩ lại và thay đổi. Có lúc mình còn nghĩ: “Tại sao phải trang điểm đậm trong khi khách vẫn khen mình xinh?” “Tại sao phải nói chuyện với những người mình không thích”. Giờ nghĩ lại, mình thật trẻ con và nông cạn. Đoàn nói không có sai, mình đi làm nhưng không có tâm với công việc. Chỉ biết nói gì làm đấy, không chủ động và nhiệt huyết gì cả, thì lấy gì mà đòi được lên tiếp viên trưởng. Lúc đó mình mới bắt đầu thay đổi, mình trang điểm chuẩn chỉnh hơn, làm việc chăm chỉ hơn, chủ động và sáng tạo hơn trong công việc. Mình nghĩ ra nhiều cách để khiến công việc hiệu quả, thú vị. Làm mọi thứ cẩn thận, kỹ càng, nghiêm khắc với bản thân, đặt tâm vào công việc. Những thay đổi tích cực của mình được mọi người ghi nhận và khen ngợi. Nhiều anh chị còn nói :” Đi bay với Ngọc sướng lắm, Ngọc làm hết”- Thực ra mình làm để mình học, mình không cảm thấy thời gian trôi qua vô nghĩa. Đối với nhiều người, chuyến bay trở nên dài lê thê, mãi không đáp; nhưng với mình, chưa kịp làm hết việc đã hết giờ bay.
Sau gần 2 năm làm việc, mình đã lên được tiếp viên Trưởng, cuộc phỏng vấn trở nên nhẹ nhàng đối với mình vì họ biết mình làm được việc. Mình chia sẻ câu chuyện này không phải để khoe khoang những gì mình làm được. Mình chỉ muốn nói rằng: Không một công việc nào sinh ra đã dành riêng cho bạn cả. Giá trị của công việc là do mình tạo ra. Bạn nghĩ nó chán, thì nó sẽ chán. Bạn nghĩ rằng thú vị, bạn sẽ khiến nó thú vị. Có những anh chị gắn kết với công việc cả 20-30 năm trời vẫn yêu nghề, trân trọng nghề. Vì họ tìm được niềm vui trong công việc. Họ biết khiến công việc trở nên ý nghĩa và hay ho. Mình mong các bạn sẽ ngày càng thành công và trân trọng nghề nghiệp hơn nữa, cho dù là bất kỳ ngành nghề, lĩnh vực nào.
Bài viết liên quan
Tại sao máy bay có thể bay được?
Là một người đam mê hàng không, bạn đã đọc rất nhiều bài báo thú...
Th11
Kiểm soát viên không lưu: Cơ hội nghề nghiệp và đãi ngộ
Kiểm soát viên không lưu trong tiếng anh gọi là Air traffic control specialists (viết...
Th11
Chiếc máy bay đầu tiên trên thế giới
Cha đẻ của máy bay Anh em nhà Wright có niềm đam mê về việc...
Th11
IPP Air Cargo xin dừng cấp phép bay
Cục Hàng không VN vừa có văn bản gửi Bộ GTVT liên quan đến việc...
Th11
Máy bay không người lái là gì?
Máy bay không người lái hay còn gọi Là Drone, nó thường đề cập đến...
Th11
Cấu tạo của máy bay chi tiết
Để hiểu cách hoạt động của các thành phần chính và các thành phần phụ...
Th11